Chương 41: COI KHINH DANH VỌNG THẾ TỤC

 

Mong được đời bỏ quên

 

- Con ơi! Đừng khó chịu khi thấy người khác được ca tụng, được tôn phong còn con phải khinh dể và thấp kém.

 

       Con hãy hướng tâm hồn lên về Cha và đừng khổ tâm khi bị người đời khinh dể.

 

Ta đáng khinh vì tội

 

- Lạy Chúa! Con mê muội khốn nạn và dễ bị lừa dối vì những điều vô ích!

       Nghiệm xét mình, con thấy mình chưa bị giống gì sỉ nhục; thế nên con không có lý gì mà trách Chúa.

 

       Trái lại, con đã làm phiền lòng Chúa nhiều và nặng nề quá, nên tất cả muôn loài chống lại con là phải lắm.

 

       Chịu xấu hổ và khinh dể: đó là kỷ phần của con, còn hoan hô, chúc tụng và tôn vinh, duy mình Chúa là xứng đáng.

 

       Mà nếu con không sẵn sàng và vui chịu mọi người khinh con, đày đọa con, không màng đến con, lòng con sẽ không thể được bình an vững chắc, được soi sáng thiêng liêng và kết hợp mật thiết với Chúa.

 

SUY NIỆM

 

“Đời sẽ qua đi như bóng và danh vọng đời cũng sẽ qua theo”.

 

       Ai thành thực nhận xét mình trước nhan Chúa, sẽ không màng danh vọng thế tục, trái lại biết tự hạ, nhận hèn kém là kỷ phần, là nơi náu ẩn của mình.

       Bị khinh họ không buồn mà còn lợi dụng để tự hạ thẳm sâu hơn. Được khen cũng không mừng. Trái lại họ sẽ dâng lên Chúa và tuyên xưng: “Một

mình Chúa đáng được tôn vinh”.

 

       Người mà họ cầu cứu và hy vọng. Nơi mà họ đến tìm vinh dự là Chúa Giêsu và Thánh giá của Ngài.
       Lạy Chúa Giêsu chí ái! Chúa đã sinh trong máng cỏ và chết trần truồng trên Thánh giá, xin ban cho con một tinh thần thoát tục mãnh liệt, để sống giữa trần tục con không vấn vương, không nhiễm lây.